"Thơ trước hết là cuộc đời, sau đó mới là nghệ thuật" Anh (chị ) hãy bình luận ý kiến trên. Bài làm Những vần thơ Anđécxen, những vần thơ ngân vang từ thung lũng Ôđenzơ, nơi có những hẻm núi sương giăng mờ ảo và những vòm hoa thạch thảo tim tím nên thơ đã gieo 1- Giáo lý viên và khái niệm về giáo lý. Trước hết, ta tìm hiểu khái niệm cơ bản về giáo lý là gì. Theo LM Nguyễn Văn Tuyên, trong cuốn "Sư phạm giáo lý" thì Giáo lý (hay Huấn giáo) là trình bày Lời Thiên Chúa một cách đơn giản, cụ thể, sống động, để giúp tín hữu Chúa là Chúa muôn loài đất trời trong tay Chúa. Muôn đồi núi vươn cao do Người tạo thành. 3. Hãy quỳ gối phủ phục tôn thờ một Thiên Chúa. Chính Người dẫn đưa ta, ta là chiên của Người. 4. Bởi vì Chúa nhân từ luôn trọn niềm thương mến. Cho dù tháng năm qua ân tình Chúa vững bền. Hãy Đến Reo Mừng - LM. Nguyễn Duy - CĐTT Trong bài viết này, hoatieu xin chia sẻ tổng hợp những. Cảm nghĩ về nhân vật chi phèo trong vở kịch cùng tên của nam cao là đề thi hay gặp môn ngữ văn lớp 11. Trong bài viết này, hoatieu xin chia sẻ tổng hợp những . thptlevanthiem.edu.vn. Cuộc sống có muôn hình vạn trạng, ai cũng có lúc thăng trầm và nhiều thăng trầm hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Những gì chúng ta có thể làm là điều chỉnh bản thân để tìm ra mục đích của mình, vạch ra cho bản thân lộ trình để tiến về phía trước trên con đường đầy sỏi đá. Ta tìm ta - Ta là ai trong cuộc đời này Ta tìm ta Ngô Huyền - Dược sĩ giỏi và tâm huyết với nghề Dược sĩ NGÔ HUYỀN là Co- Fouder của nhà máy sản xuất Dược Phẩm US Pharma USA đồng thời Bà là nhà sáng lập ra công ty Dược Phẩm USHT Hà Nội có trụ sở tại Quận Thanh Xuân, Hà Nội. Dược sĩ Ngô Huyền đã có 16 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực Dược… MmKu. Viet Pham Viet Pham Marketing Staff at Anpha Holdings Published Dec 16, 2018 Trong cuộc đời này! đôi khi ta là khách trọ đối với một ai đó. Ta đến với họ, và rồi sẽ ra đi. Nhưng đôi khi, ta là nhà trọ cho một ai đó nghỉ ngơi, tiếp sức để họ tiếp tục hành trình cuộc đời. Và họ sẽ ra đi. Đừng níu giữ! Xem thêm nhiều video về góc nhìn cuộc sống tại đây Hãy nhớ rằng Trong Cuộc Đời Này... Có những người sẽ không bao giờ đi qua cuộc đời ta. Nhưng có những người sẽ đến với ta 1 lần, và mãi mãi không rời xa ta. Ta gọi họ là Tri Kỷ. Hãy trân trọng và yêu mến họ, vì họ sẽ cùng ta đi đến cuối con đường. Nhưng cũng sẽ...Có những người đến với ta như một cơn gió. Ta với họ, họ với ta sẽ chỉ là những khoảnh khắc, những kỷ niệm. Đừng cố níu giữ một cơn gió, cũng đừng bắt hiện tại phải tái hiện những khoảnh khắc và kỷ niệm đã đi qua. Nếu cố níu giữ những gì không thuộc về mình, những gì thuộc về quá khứ...thì ta chỉ thất vọng và khổ đau thêm. Hãy để những kỷ niệm và khoảnh khắc đã qua nuôi ta lớn hơn là để nó dày vò và làm tổn thương ta. Mỗi con người là mỗi cuộc đời riêng biệt, và mỗi cuộc đời là mỗi câu chuyện của sự sống. Hãy nhớ rằng Trong thế giới sự sống, mọi vật đều bình đẳng. Hãy biết tôn trọng và nâng niu cuộc đời của mình, và những người xung quanh. Hãy sống một cuộc đời đáng sống. Hãy sống cuộc đời của mình, đừng để người khác sống thay. Mỗi người chỉ có 1 lần để sống, vì thế hãy sống cuộc sống của một con người, một con người thực sự. Cảm ơn các bạn đã theo dõi, truy cập để xem nhiều bài viết hơn nhé. Không làm mọi điều ác,Thành tựu các hạnh lành,Tâm Ý giữ trong sạch,Chính lời chư Phật đi tìm con đường hạnh phúc“Kẻ từ bỏ được điều ác, trở về, vững chãi trên con đường thiện luôn là kẻ mạnh nhất”.Con đường lương thiện luôn dành riêng cho những người rất dũng mãnh, dũng mãnh từ những ngày đầu tiên quyết định đặt chân mình vào khăn trắc trở trên con đường lương thiện đến từ những thói quen trần tục của chính mình, thói quen trần tục càng lớn, khó khăn trên con đường lương thiện càng người quen nắm hai tay lại, thứ gì cũng chỉ muốn giữ cho riêng mình, sẽ rất khó khăn khi nghĩ đến việc mở tay ra chia cho người một chút niềm vui. Không người quen sân si trước mọi chuyện, sẽ rất khó khăn khi một ngày muốn nhìn cuộc sống bằng đôi mắt thật hiền. Không người quen dửng dưng với mọi người chung quanh, sẽ rất khó khăn khi một ngày muốn có được một đôi tay ấm. Không quen…Phải thật sự dũng mãnh để đổi thay. Phải thật sự dũng mãnh để lương nghiêng về phía nào, khi bị đốn, sẽ ngã đổ về phía đó. Ngày ngày quen ứng xử thế nào, khi gặp chuyện, sẽ dễ dàng mang thái độ đó ra để đối diện với những chuyện tiếp mùa mưa, rất khó tìm được một ngày nắng đã nghiêng không thể tự mình đứng thẳng lại được. Nhưng con người không phải cỏ cây, ai cũng có thể đứng thẳng lại, tách mình thoát khỏi những trần tục thường tình. Để không ngã đổ về phía con người! hãy dũng mãnhTa vừa về lại núi sau những ngày lang thang ngoài phố thị. Nghe nhân gian đằng đẳng trong một hơi thở, thấy nhân gian mênh mông trong một giọt nay mưa mờ núi, cơn mưa cuối mùa, trong từng hạt mưa đã có màu của ngày mới anVô ThườngCuộc đời vô thường – Ta vẫn phải sống tốtTa là aiQuyền sống sao cho có ích là quyền mà ai cũng có. Không chỉ sống có ích, chúng ta phải còn cần phải sống vui vẻ và hạnh phúc. Lựa chọn sống như thế nào đều là do chúng ta. Chúng ta nên hạn chế việc đổ thừa cho hoàn cảnh, cho số phận, cho cái này cái kia nếu bỗng một ngày, mọi việc xảy ra không như ý muốn. Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo. Người giàu có nỗi khổ của người giàu. Nghèo khổ vì không đủ no ấm. Giàu khổ vì áp lực mất tiền vào tay kẻ khác. Tất nhiên là còn hàng trăm ngàn lý do khác!Quan trọng hơn sự Vô thường khiến mọi thứ luôn không ngừng biến đổi. Nghèo rồi sẽ giàu. Giàu rồi cũng có thể nghèo. Không có điều gì nói trước được cả. Cũng giống như hôm nay bạn vui, mai bạn buồn. Cuộc sống không vì thế mà dừng lại. Cuộc sống vẫn tiếp diễn từng ngày. Không có gì tồn tại vĩnh viễn. Suy nghĩ và kiến thức của chúng ta cũng chẳng bao giờ dậm chân tại chỗ. Nó vẫn tiến bước không ngừng nghỉ. Phải chăng chúng ta cần hướng cuộc đời này theo cách chúng ta cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất?Cuộc đời này ngắn ngủi lắm. Sống vui vẻ, sống hạnh phúc, sống có ý nghĩa là trách nhiệm và quyền lợi của chúng ta trong thế giới vô thường này, đúng không?Đọc thêm các bài viết ý nghĩa TẠI ĐÂY Điều hướng bài viết Cũng là một cuộc đời sống trên thế gian, hàng tỷ người mất đi trong tuyệt vọng, rượu chè, bệnh tật dưới một nấm mồ lạnh lẽo nơi hoang vắng. Khi con người gần kề cái chết mới thấy rằng lúc này mình không còn làm được gì cả, và nuối tiếc giá như, có thể được làm lại cuộc đời. Đến giây phút cuối đời mọi sự đều không thể thay đổi được nữa. Đúng như ngài Quỷ Cốc Tử tiên sinh đã nói "Con người ta không phải chết do mệnh, không phải chết do bệnh mà do thiếu hiểu biết. + Do ăn uống vô độ + Do lao tâm khổ tứ khiến thân nhọc nhằn, lâu ngày dần dần ủ bệnh mà chết. + Sống giữa đất trời mà không biết mình là ai? Các bậc Vĩ Nhân và Thánh nhân đã để lại cho muôn đời sau những tấm gương soi sáng, tiếng thơm muôn đời, gắn liền với hồn thiêng sông núi, hồn thiêng dân tộc. Đâu phải ai sinh ra đã trở nên phi thường bởi tất cả các Vĩ nhân đều bắt đầu từ một đứa trẻ. Mỗi chúng ta đều có khả năng tiềm ẩn đặc biệt ở trong chính mình. Khi phát huy được khả năng vô hạn đó đến tột cùng thì nhất định ta trở nên vượt bậc trong cuộc đời này. " Khi bạn biết được thực sự TA LÀ AI một cách thấu triệt, bạn sẽ biết được ĐÍCH ĐÁNG NHẤT của cuộc đời mình. Và chỉ cần phương pháp chuẩn nhất, nhanh nhất để đạt được mà thôi." " Con người ta không ai khác nhau là mấy nhưng do môi trường và sự tu luyện mà trở nên khác nhau mà thôi"! Từ trước đến nay không ai chỉ cho bạn thấy bạn có khả năng vô tận trong mình, chỉ cho bạn phương pháp để khai phá được khả năng vô tận đó. Bạn chỉ học những điều bình thường ở trường, lớp, gia đình, xã hội, suy nghĩ và làm những điều bình thường, kết quả là không thể phi thường. Bạn quyết học những điều vô giá, cốt tuỷ cho cuộc đời và nắm được ĐÍCH ĐÁNG NHẤT của cuộc đời bạn; bạn hành động bằng phương pháp đa chiều; với một ý chí bất tử quên thời gian, không gian; đam mê tột cùng, bất tận kết quả Phi thường. Các bậc Thánh nhân và Vĩ nhân luôn có một tinh thần, tư tưởng, sứ mệnh cao cả xuyên suốt cuộc đời; cống hiến cả cuộc đời vì hạnh phúc của nhân loại. Tư tưởng, chí khí và tấm lòng thánh thiện của các Ngài đã bao trùm khắp thế gian và là tấm gương sáng cho tất cả các thế hệ noi theo. Theo share Bạn là ai trong cuộc đời này, điều đó do bạn quyết định. “Chuyện ta cần làm trong đời không phải là vượt lên trên người khác, mà là vượt lên trên chính mình. Chỉ có duy nhất một người phải chịu trách nhiệm cho chất lượng cuộc sống của bạn, và người đó là những việc bạn làm và cách bạn cư xử hòa hợp với các giá trị của bạn, cuộc sống dường như vui vẻ hơn và công việc không còn là gánh nặng. Hãy trở thành chính mình. Hãy làm chỉ điều mà bạn có thể làm.” Bạn có bao giờ để ý là khi bạn cảm thấy vui thì những người xung quanh bỗng trở nên thật dễ thương không? Làm sao mà họ thay đổi như vậy, bạn không thấy buồn cười sao? Thế giới xung quanh là sự phản ánh của chính chúng ta. Khi chúng ta thấy căm ghét bản thân thì chúng ta ghét cả người khác. Khi chúng ta thích bản thân mình thì thế giới thật tuyệt vời. Hình ảnh của chính chúng ta là dấu ấn quyết định cách chúng ta cư xử, đối tượng chúng ta giao du và cái gì chúng ta sẽ làm và không làm. Tư tưởng và hành động của chúng ta bắt nguồn từ cách chúng ta nhìn nhận bản thân mình. Bức tranh về chính chúng ta sẽ được tô màu bởi kinh nghiệm, thành công và thất bại của chúng ta, suy nghĩ của chúng ta về bản thân và phản ứng của người khác đối với chúng ta. Tin hình ảnh này là có thật, chúng ta chỉ sống trong phạm vi các bức tranh này. Vì thế hình ảnh về bản thân chúng ta sẽ quyết định – Chúng ta thích mọi điều xung quanh và thích sống với điều đó đến mức độ nào. – Mức độ thành công chúng ta đạt được trong cuộc sống. Chúng ta là người mà chúng ta tin mình sẽ trở thành. Chính vì thế, tiến sĩ Maxwell Maltz, tác giả của cuốn sách bán chạy nhất tên là “Điều khiển học – Tâm lý” đã viết “Mục tiêu của tất cả các liệu pháp tâm lý là thay đổi hình ảnh của một cá nhân về chính bản thân họ”. Nếu các bạn cho là mình kém cỏi về toán học, bạn sẽ luôn gặp khó khăn với các con số. Có thể do những kinh nghiệm không hay trước đây, bạn hình thành một thái độ cho là “Dù thế nào tôi cũng không thể làm toán được”. Vì thế bạn không cố gắng. Thông thường, bạn sẽ tuột dốc ngày càng nhanh hơn. Nếu có khi làm được, bạn sẽ nghĩ “Chỉ là may mắn thôi”. Khi bạn không thành công, bạn nói”Thấy chưa! Điều đó chứng tỏ là tôi không thể làm được”. Có thể bạn còn bảo người khác là bạn không thể làm tính cộng. Bạn càng nói với anh mình, chồng mình, hàng xóm hay nhân viên ngân hàng của bạn là bạn không làm được thì bạn càng tin như vậy, và hình ảnh này càng ăn sâu vào tâm trí bạn. Bước đầu tiên để cải thiện mạnh mẽ các kết quả của chúng ta là cách chúng ta nghĩ và nói về chính bản thân mình. Một người học chậm có thể bắt đầu học nhanh hơn ngay khi anh ta thay đổi ý nghĩ về khả năng của chính mình. Nếu hình ảnh về bản thân bạn bảo bạn là bạn có khả năng phối hợp tốt, bạn sẽ học những môn thể thao mới nào đó một cách dễ dàng. Nếu bạn tự nhủ là bạn không thể làm, bạn sẽ mất thời gian lo lắng là bạn sẽ làm rơi banh và làm rơi thật. Chừng nào bạn còn nghĩ mình là người luôn rỗng túi thì bạn sẽ thiếu tiền hoài. Nếu bạn xem mình là một người chiến thắng về tài chính, bạn sẽ luôn đầy đủ. Hình ảnh về bản thân giống như cái nhiệt kế buộc chúng ta luôn hành động trong thang độ của nó. Có thể Fred chỉ mong là mình được hạnh phúc trong 50% thời gian. Vì thế khi được vui hơn, anh ta nghĩ “Hãy chờ xem! Không thể tốt lành như vậy được! Bất kỳ lúc nào một cái gì đó tồi tệ có thể xảy ra”. Khi điều đó xảy ra thật, Fred sẽ hít sâu vào và buột miệng “Tôi biết trước vậy mà!” Điều Fred không biết là có những người khác trên thế giới lúc nào cũng bất hạnh và có những người lúc nào cũng hạnh phúc. Chúng ta tạo nên chính cuộc sống của mình tuỳ theo hình ảnh của chính ta về hạnh phúc của ta. Ý nghĩa của điều này là BẠN QUYẾT ĐỊNH dựa trên hình ảnh về chính mình. Chúng ta thường quyết định bằng chính giá trị của mình và dựa trên mức độ hạnh phúc mà mình mong đợi. theo Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi “Khi bạn đánh giá thấp điều mình làm, thế giới sẽ đánh giá thấp con người bạn.” – Oprah Winfrey Người ta thường nói mỗi người đi qua cuộc đời chúng ta đều có giá trị nhất định. Có người tới để mang cho ta hạnh phúc nhưng lại cũng có những người tới để cho ta một bài học sâu sắc sau những thất bại nặng nề. Nhưng cho dù mục đích của họ thế nào thì những cuộc gặp gỡ ấy vẫn nhất định phải diễn ra như nó đã từng. Và ngày hôm nay, trên mạng xã hội bất ngờ lan truyền một đoạn clip ngắn khoảng gần 4 phút của diễn giả gốc Việt Francis Hùng nói về mối nhân duyên của người với người. Trong đó, ông có ví đời người như một chiếc cây và sẽ có 3 kiểu người thường xuyên xuất hiện đó là lá, nhánh và rễ. Loại thứ nhất Người lá Những người này chỉ ở với bạn theo mùa và bạn không thể phụ thuộc vào họ hoặc tin cậy họ được bởi vì họ yếu ớt, chỉ có thể làm cho bạn mát mẻ một cách tạm thời. Họ như những chiếc lá, họ ở với bạn và lấy những gì họ cần, giống như chiếc lá hút chất dinh dưỡng của cây để sống sót trên cành. Và ngay khi bạn gặp hoàn cảnh không thuận lợi như là trởi trở lạnh hơn, gió thổi mạnh hơn vào thời điểm nào đó trong đời bạn thì họ sẽ rời khỏi bạn. Nhưng mà bạn không thể giận họ vì họ là như thế, họ là những chiếc lá. Những chiếc lá tuy xanh đẹp nhưng phong ba bão táp thì không thể trụ lâu. Loại 2 Người nhánh Trong cuộc đời cũng có một số người đến bạn với bạn như là những nhánh cây. Tất nhiên họ mạnh mẽ hơn người lá nhưng bạn vẫn phải cẩn thận với họ. Họ có thể ở cạnh bạn trong nhiều mùa, nhiều cảnh, nhiều phen nhưng khi bạn phải đối mặt với một số cơn bão của cuộc đời cần phải vượt qua thì bạn có thể mất họ. Nhất là khi hoàn cảnh khắc nghiệt hơn thì họ hoàn toàn có thể bị bẽ gãy. Mặc dù họ mạnh mẽ hơn lá, bạn vẫn phải thử nghiệm họ trước khi bạn có thể tin cậy và trao cho họ một số gánh nặng về trách nhiệm. Và trong hầu hết trường hợp thì họ không thể mang nhiều gánh nặng vì sự giới hạn của nhánh cây. Nó có thể bị giòn, bị gãy, trước sức nặng của gánh nặng. Nhưng một lần nữa bạn lại không thể nổi điên lên với họ bởi vì họ là như thế, họ là những nhánh cây. Nhánh cây thì kiên cường hơn một chút nhưng gió lớn thì lại chẳng thể nào đứng lâu được. Loại 3 Người rễ Nếu như bạn thực sự có thể tìm ra ai đó giống như là rễ cây thì bạn đã tìm ra một người đặc biệt, như là rễ của cây, rất khó để tìm thấy bởi vì họ không cố gắng tỏ ra cho mọi người thấy. Sứ mệnh của họ là giữ cho bạn đứng vững, giúp bạn sống một đời sống mạnh mẽ và lành mạnh. Nếu bạn vui mừng, họ hạnh phúc. Nếu bạn đau khổ, họ chia sẻ. Họ đứng đằng sau và không để thế giới biết họ đứng đằng sau bạn. Và nếu bạn phải trải qua những cơn bão trong cuộc đời, họ sẽ ở đó để giữ cho bạn thẳng đứng. Sứ mệnh của họ là giữ cho bạn vững vàng, mạnh mẽ, nuôi dưỡng bạn, cho bạn nước khi bạn khát… Và cái rễ đôi lúc bỏ mặc bạn với những sóng gió khi lá đã rơi và nhánh đã gãy, bạn trông héo úa, cô độc, đơn côi trước phong ba bão táp. Nhưng cái rễ vẫn âm thầm bơm nhựa để giữ cho bạn sống. Trong đời sống của chúng ta cho nhiều nhánh, nhiều lá nhưng chỉ có 1 rễ. Và bạn hãy nhìn vào đời sống, các mối quan hệ của chúng ta. Nếu muốn kiểm tra, các bạn hãy lấy danh bạ điện thoại ra và xem mình có bao nhiêu lá, bao nhiêu nhánh, bao nhiêu rễ. Và đặc biệt, bạn là gì trong cuộc đời của người khác, là lá, nhánh hay rễ. Chúng ta phân loại người khác thì chúng ta cũng phải tự biết chúng ta là loại gì. Điều gì mình muốn người khác làm cho mình thì mình phải chủ động làm cho người ta trước. Hãy phấn đấu để luôn là rễ. Chỉ có rễ cây tuy thường ngày không lộ diện nhưng lại là nguồn sống âm thầm cho bất cứ chiếc cây nào. Diễn giả Francis Hùng tên đầy đủ là Vương Hữu Hùng đã được chính phủ Mỹ tôn vinh là “nhân tài” trong 3 lĩnh vực Diễn thuyết, Chuyên gia đào tạo doanh nghiệp cấp cao và Tư vấn chiến lược kinh doanh. Ông là người Việt Nam đầu tiên nhận được danh hiệu này. Với lối nói chuyện nhẹ nhàng nhưng rất sâu sắc, ông Francis Hùng đã khiến cho nhiều người phải ngẫm nghĩ về những người xung quanh mình và cũng là ngẫm về chính cách đối nhân xử thế của mình với người khác. Cuộc sống này rõ ràng ai cũng mong muốn được gặp “rễ” để không bao giờ có trắc trở nào hết. Nhưng “có đi cũng phải có lại”, muốn được người tốt thì trước hết ta phải tốt với người trước đã. Có đúng không mọi người? Chúa nhật, đây là cách gọi của người Công giáo, hình như nó có ý nghĩa rằng, đây là ngày của Chúa, ngày để hướng về Chúa, về những điều cao thượng nên mọi người nghỉ làm và đến nhà thờ để cầu nguyện, để xưng tội, để nghe giảng Thánh kinh… nói chung là một hành động hướng thiện để cứu rỗi linh hồn người. Người bên lương, tức là không theo tôn giáo nào, gọi là ngày Chủ nhật, có lẽ là ngày của chủ, ngày tự chủ được nghỉ làm và tự do hoạt động theo ý thích của cá nhân mình. Sau một tuần làm việc mệt mỏi, đa phần mọi người sẽ lựa chọn cho mình những kế hoạch nghỉ ngơi, thư giãn xả stress để chuẩn bị cho tuần làm việc kế tiếp. Người theo đạo Phật hình như là sẽ đi chùa, đi chùa cầu an, đi chùa nghe giảng Pháp, tập ngồi thiền cho tâm hồn được bình an thanh thản sau những ngày vất vả bon chen toan tính thiệt hơn. Còn một loại nữa, người bên lương nhưng có biết tí ti về Phật giáo. Mình chưa có nhiều trải nghiệm, chưa có đủ đức tin vào tôn giáo, nhưng triết lý Phật giáo rất tinh tế và thông minh, chỉ cho mình thấy bản chất của cuộc đời, bản chất của con người, giúp mình nhận ra chân giá trị của cuộc đời này, tiêu trừ phiền muộn và đạt được bình an hạnh phúc. Vì sao mình biết đến Phật giáo, vì sao mình có hứng thú với Kinh Phật và vì sao mình có thể nghe được, hiểu được triết lý Phật giáo? Như Phật nói, có lẽ mình cũng có duyên. Thuở nhỏ, mình đã thắc mắc và hỏi mama, mẹ là người sinh ra con, vậy thì ai là người sinh ra mẹ hả mẹ? Hmm, Bà ngoại, tất nhiên rồi, thế rồi ai sinh ra bà ngoại? Hmm, Cụ ngoại . Trên nữa là Kị ngoại sinh ra Cụ ngoại, rồi Tổ ngoại, Tiên ngoại vv … Thế thì, ai là người đầu tiên hả mẹ? Ai là người đầu tiên có mặt trên đời này??? Tuổi học sinh, mình hài lòng với thuyết tiến hóa, và đồng ý rằng loài vượn tiến hóa thành con người. Tuổi học sinh, mình cũng chỉ dừng lại ở câu hỏi đó thôi, chưa biết hỏi “mình sinh ra để làm gì hả mẹ?” Rồi thời gian qua đi, mình lớn dần lên, học Phổ thông, học Đại học và đi làm. Khi đi làm mình bắt đầu trưởng thành hơn, nhận ra được thời cuộc và thân phận con người trong xã hội này. Cuộc sống đi làm mưu sinh gặp nhiều áp lực. Lúc này nhu cầu được trả lời câu hỏi thứ 2 ngày càng cấp thiết. Ta là ai đây, đến đây để làm gì? Và rồi sẽ đi về đâu? Đây chính là cơ duyên đưa mình đến với triết lý Phật giáo. Cuộc đời là 1 vòng tuần hoàn. Ngay cả đất trời cũng phải có 4 mùa rồi lặp lại theo chu kỳ. Mây sẽ hóa thành mưa, mưa xuống thành nước chảy ra sông, ra suối ra biển, thoát hơi ngưng tụ lại thành mây rồi lại mưa xuống. Thế thì mây từ đâu đến, rồi sẽ đi về đâu? Ta có thể nhìn thấy được. Hạt bắp gieo xuống đất mọc thành cây con, cây con lớn dần và ra hoa, ra hạt, hạt rơi xuống đất lại mọc thành cây. Vậy thì hạt bắp từ đâu đến đây, từ đâu mà có? Ta chưa nhìn thấy được. Trừu tượng hơn, ta lấy hai hòn đá quẹt vào nhau, ngọn lửa phát ra, bắt vào que gỗ bốc cháy, cháy hết que gỗ ngọn lửa cũng mất đi. Ngọn lửa từ đâu đến, rồi nó đi về đâu? Phật giáo giải thích như thế này, ngọn lửa không từ đâu đến, và cũng không mất đi, nó luôn ở đó trong không gian, và khi có đủ điều kiện thì nó biểu hiện lên và mắt ta nhìn thấy được, khi không còn đủ điều kiện thì nó không biểu hiện nữa và ta không nhìn thấy nó. Đó là thuộc tính không sinh không diệt, không đến không đi. Hạt bắp, nếu không được gieo xuống đất, không được tưới nước sẽ không phát triển thành cây bắp, và nó sẽ tan ra hóa thành các hợp chất cấu thành lên nó. Đó là thuộc tính Vô ngã, tức là không có cái gì mà bản thân nó là hạt bắp cả, khi các hợp chất có điều kiện kết hợp với nhau thì nó tạo thành 1 hạt ta gọi là hạt bắp, khi các hợp chất đó không còn đủ điều kiện hợp lại thì sẽ không còn cái gọi là hạt bắp. Các điều kiện để cho 1 đối tượng tạo thành và biểu hiện ta gọi đó là cơ duyên. Khi có đủ cơ duyên, hạt bắp được tạo thành, ngọn lửa được tạo thành. Khi hết cơ duyên, hạt bắp tan biến, ngọn lửa tan biến. Vậy thì từ hư không, từ đâu mà có các cơ duyên đây, hay có thể hỏi cách khác dễ hiểu hơn, từ hư không, làm sao mà có vũ trụ này đây? Điều này Phật giáo nói rằng, nó nằm ngoài khả năng tìm hiểu được và có thể hiểu được của con người. Chúng ta chấp nhận như thế , không có cách nào để trả lời được điều này. Nếu như nói Thượng đế tạo ra tất cả, vậy ta có thể hỏi “từ hư không làm sao mà có Thượng đế được không?”. Cho nên sự tồn tại của vũ trụ này nằm ngoài khả năng hiểu biết của con người. Thư giãn một chút và giờ ta bàn đến bản thân con người chúng ta. Phật giáo nói rằng, bản thân con người hợp từ 5 uẩn, nhưng theo ý hiểu của mình, mình hiểu đơn giản hơn cho dễ hình dung, là gồm có 2 phần, thân thân xác và tâm tâm thức. Thân xác, giống như cây bắp vậy, được tạo thành từ các hợp chất, do cha mẹ sinh ra, ăn uống lớn lên tạo ra thân xác này, rồi khi mất đi, thân xác này lại tan ra. Tâm thức giống như ngọn lửa vậy, đang tồn tại trong không gian, và khi có đủ cơ duyên, thì nhập vào thân xác này, điều khiển thân xác này, khi hết cơ duyên thì lại không biểu hiện được nữa. Vậy ta là ai đây, từ đâu đến đây? Ta là cái tâm thức kia đang ngự trị trong thân xác này, trước đó ta tồn tại ở 1 dạng vật chất khác, ở 1 thế giới khác mắt thường không nhìn thấy còn gọi là kiếp trước, hiện giờ ta cũng chưa biết đó là dạng vật chất gì, thế giới gì. Rồi khi mất đi lại chuyển sang thế giới khác, cái này tuân theo thuyết nhân quả và luân hồi. Chỉ có người tu hành đến độ thần thông mới biết được kiếp trước kiếp sau họ là ai, người thường như ta thì không có khả năng đó. Thực ra sự hiểu biết Phật giáo của mình chỉ dừng ở mức đơn sơ thôi, còn nhiều câu hỏi, thắc mắc nữa nhưng nếu muốn trả lời được và hiểu thấu, chứng nghiệm Giáo lý thì cần có thêm thời gian và công sức. Thôi, có lẽ ta dừng ở đây, phân tích tìm hiểu như thế để thấy rằng, kiếp sống con người chỉ là 1 giai đoạn. Bản thân ta kiếp trước có thể là thần tiên trên trời quậy phá nghịch ngợm bị giáng xuống làm người , kiếp này sống tốt kiếp sau có thể lại được về trời, còn nếu giỏi nữa thì có thể thành Đạo quả, thoát vòng luân hồi, mãi mãi cực lạc an vui. Đi từ xa rồi đến gần, giờ đến cuộc sống ở kiếp con người, trong thân xác này đây. Sinh ra là con người, mình đã tâm niệm, sống mà không có lý tưởng thì có khác nào đang tồn tại giống như động vật vậy. Nghĩ như thế cũng không hẳn sai, nhưng thành ra tự làm khó mình. Thế hóa ra, mọi người bình thường chỉ sống, làm việc, lập gia đình lấy vợ lấy chồng, sinh con rồi làm lụng nuôi con, sau này già chết đi thì cũng không khác động vật sao? Họ không có lý tưởng gì đấy, nhưng khác động vật chứ, có 1 công việc để làm, có 1 gia đình biết yêu thương nhau, có 1 mục đích để hướng tới đó là tương lai của các con, như thế sao gọi là không khác gì động vật được? Cho nên, đó chỉ là suy nghĩ nông nổi mơ mộng của tuổi trẻ thôi, giờ mình điều chỉnh lại cho phù hợp hơn Sinh ra là con người, có 1 công việc để làm, 1 gia đình để yêu thương thế là có hạnh phúc rồi, hơn hẳn động vật rồi, rồi nếu đã đảm bảo được cuộc sống cho tổ ấm bản thân rồi thì nên chăng có 1 lý tưởng cao hơn, lý tưởng này thực hiện đc thì tốt mà ko đc cũng ko sao . Vậy thôi, thực tế hơn và đơn giản hơn, dễ dàng hơn, dễ có hạnh phúc hơn. Mình cũng chỉ là 1 trong hàng tỉ người bình thường mà thôi. Đến đây để sống hạnh phúc, cố gắng làm sao cho cuộc sống được thoải mái, thanh thản, hạnh phúc, không làm gì có lỗi với ai, rồi thì còn đi sang thế giới khác nữa cơ mà , lo cho bản thân mình trước, lo cho gia đình mình trước. Có 1 công việc để làm, có 1 gia đình để yêu thương là quá đủ để có hạnh phúc rồi. Phật giáo giúp mình rất nhiều, giúp mình tiêu trừ được phiền não, và sống thảnh thơi hơn. Khi công việc không được như mong muốn, tương lai trước mắt mình đã vẽ ra bỗng chốc tan biến, Phật giáo giúp mình cân bằng lại, giúp mình nhận ra, hiện tại dù sao vẫn còn có 1 việc để làm, hàng ngày vẫn đầy đủ nhu cầu thiết yếu, thân xác chẳng mệt nhọc gì, thế là hạnh phúc quá rồi, may mắn hơn nhiều người rồi, còn đòi hỏi gì nữa đây. Cho nên mình đang buồn rầu, đang lo lắng rồi cuộc đời sẽ như thế nào đây, mà bình tâm lại được ngay, bình tĩnh đi làm, ăn cơm, suy nghĩ, như hiện giờ là vẫn ổn, nếu muốn tốt hơn, mình có thể từ từ sẽ nghĩ ra được cách làm cho tốt hơn. Quan trọng là mình nhận ra mình vẫn ổn. Phật giáo giúp tâm hồn mình cảm nhận tinh tế hơn, biết trân trọng những gì mình đang có, biết cảm nhận được hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt nhất. Rồi thì tâm lý sợ hãi nữa. Dù mình có tài giỏi đến đâu mình cũng không thể kiểm soát hết được mọi việc theo ý mình. Cuộc sống vốn dĩ vận động theo quy luật của nó, có những việc xảy ra theo ý mình và cũng có những việc không theo ý mình. Tâm lý sợ hãi, cảm giác bất an xảy đến khi có những việc mình không kiểm soát được, không lường trước được. Vậy làm thế nào để bớt sợ hãi, bớt cảm thấy bất an? Phật giáo chỉ cho mình thấy cuộc đời là vô thường, tức là cuộc đời không thường như vậy mãi. Chẳng có nỗi buồn nào là mãi mãi, chẳng có nỗi đau nào kéo dài mãi, mọi việc cuối cùng cũng qua đi, người phương tây gọi là “It will be OK”, rồi mọi việc cũng ổn thôi. Cuộc đời này tất yếu sẽ có những sóng gió xảy đến với ta, tất yếu sẽ có những tai nạn không thể nào phòng ngừa được. Cách tốt nhất có thể làm là vui vẻ chấp nhận, những việc xảy đến cho ta đều là những việc nên xảy ra và cần thiết xảy ra. Mỗi biến cố đều mang lại cho ta nhiều bài học đắt giá, giúp ta trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Hay nhất là Phật giáo chỉ cho mình biết cách yêu thương đúng đắn. Đời sống con người mà, có gì ý nghĩa hơn tình yêu thương. Tình yêu nam nữ, tình yêu gia đình, tình thương đồng loại, tình yêu thương vạn vật xung quanh… nếu ta biết yêu thương đúng nghĩa, thật ko còn gì có thể hạnh phúc hơn. Mình rất thần tượng 1 thầy tu và thích thơ 4x5 của Thầy. Ví dụ thơ về tình thương Tình yêu thương rộng lớn 1 Luôn mang tới niềm vui Cùng chia sớt nỗi khổ Dìu nhau về thảnh thơi. Hay là thơ về tình yêu nam nữ Yêu như yêu lần đầu 2 Xin nâng đỡ đời nhau Bằng con tim hiểu biết Lo sợ gì thương đau. Đúng thế, vừa có tình yêu thương, vừa có sự hiểu biết, chúng ta há còn lo sợ điều chi? Nói chung, triết lý Phật giáo rất sâu sắc, tinh tế, thông minh giúp mình được mở mang đầu óc. Mình rất hâm mộ triết lý này nhưng mình sẽ không đi tu hoặc ít nhất là đến bây giờ chưa có ý định đi tu. Có thể do mình chưa đủ trải nghiệm, nên chưa đủ đức tin. Do vậy con đường sắp tới của mình vẫn là con đường đời, và có Đạo ở bên.

ta là ai trong cuộc đời này