Nói xong liền rời đi. Ninh Tịch đang tìm quần áo cho Trang Khả Nhi nhưng vừa nghiêng đầu thì lại thấy cô ấy ngồi héo rũ rượi trên giường liền vội vàng hỏi: "Khả Nhi sao thế?". Trang Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch rồi lầu bầu nói: "Không biết tại sao nhưng tớ
1 mình Em anh lặng thinh chốn C đây Yêu D Em Âm Thầm bên G em 1. G Đi qua bao nhiêu khó D khăn đi qua bao nhiêu nỗi Em thăng trầm Bm Đôi lúc anh mệt C mỏi, chỉ có em ở G bên Là người mang Am đến cho anh những tiếng D cười. 2. G Em ơi lại gần anh nữa D đi em hãy nhìn thẳng mắt Em anh này Bm Anh sẽ rất hạnh C phúc nếu sớm mai tỉnh G giấc
Live Đã trả xong nợ ngân hàng và nợ bên ngoài việc còn lại tao sẽ đăng bài viết cuối cùng có chứng cứ và gửi các văn bản tuyệt mật cho anh em cuối tuần Anh ơi em khó khăn lắm, trẻ mồ côi nữa, ah cho em xin ít card mobifone em đăng kí lên mạng với anh, em năn nỉ ah, cho
Truyện Vợ ơi, chào em! - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. anh xấu hổ, sau đó nghĩ lại rồi nói: Anh còn có thể một lòng một dạ, biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, biết lái xe, biết trải
Anh bắt đầu lo lắng khi thấy giường bên cạnh mình trống trơn. Chắc có lẽ cô đang ở dưới tầng làm việc gì thôi. Anh vội bật dậy chạy xuống tìm cô nhưng vẫn không thấy cô đâu. - Họa Y! Họa Y! Em đâu rồi! Mau ra đây đi! Đừng dọa anh như thế! Không một ai đáp lại.
Và cũng để đòi lại lọ nước hoa Lelabo mùi 13 mua 6 củ khoai của tôi mà anh đã thó về lúc tôi đag đi đái. tôi nghĩ "ôi dm mình cần ở bên cạnh người này ))". Vào 1 ngày tháng 11 2021 anh hỏi tôi "có muốn yêu anh không", với tôi đó chỉ là câu hỏi về mặt cảm xúc
fZcv. [C]Là bạn hay [Em]là bè[Am7]Mình cùng nhau [F]lè nhè[C]Cho nhau câu [G]vè câu đối[C]Bạn ơi tôi đã say rồiKẻ thù ta là đờiBạn của ta là trờiĐêm nay buông trời ôm đấtVợ ơi anh vẫn chưa về...[C]Nếu anh không thật thà và [Em]lắm điêu ngoa bằng người ta[F]Em có cất [G]bước ra đi[C]Bước chân em ngày nào, [Em]nhói tim anh nhìn theo[F]Một xác lá rơi bên [G]hè... mùa đông tái [C]tê[C]Người về đây với anh[F]Về bên anh, [Em]về đây với căn nhà xưa [Am]êm đềm[F]vòng tay [C]và làn môi ấm ngày tháng [G]chờ mong[C]Người về đây với [F]anh, người yêu ơi[Em]thề xưa hãy trao lần [Am]cuối trong đời[F]Mùa đông đến bên hiên [G]rồi... về đây với [C] rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénRượu ơi ta muốn quay vềLà rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénVợ ơi! anh đã sai rồi... Danh sách hợp âm Click để tắt Chưa có bản Tab nào cho bài hát này 👋 Hợp âm này được đóng góp bởi thành viên khanhpham259. Nếu bạn thích Hợp Âm Chuẩn và muốn đóng góp, bạn có thể đăng hợp âm mới hoặc gửi yêu cầu hợp âm. Hợp âm của bạn sẽ được hiển thị trên trang chủ cho tất cả mọi người tra cứu. Nếu bạn thấy hợp âm có sai sót, bạn có thể bình luận ở bên dưới hoặc gửi góp ý bằng nút Báo lỗi. Ngoài ra bạn cũng có thể chỉnh sửa hợp âm bài hát có sẵn và lưu thành phiên bản cá nhân bằng cách nhấn nút Chỉnh sửa hợp âm.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Chương 22 Lãnh Nguyệt Băng 03/04/2022 Dương Họa Y đứng dựa người vào khung cửa số nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen dần rời đi. - Thiếu... TIểu thư, người mau nằm nghỉ đi! Trời đang lạnh lắm! Người lại vừa mới làm cấp cứu xong... - Anh về đi! - Dương Họa Y lạnh lùng lên tiếng. - Nhưng... - Tôi tự lo được... Vất vả cho anh rồi... Trợ lí của Nhan Từ Khuynh đã bị hành động ban nãy của cô dọa sợ rồi nên anh chỉ có thể im lặng rời đi. Trông cô yếu đuối vậy thôi chứ một khi đã nổi giận thì giết người cô cũng không ngán. Giờ chỉ còn lại một mình bóng dáng lẻ loi bên cửa sổ. Một ý tưởng bỏ trốn chợt nảy lên trong đầu Dương Họa Y. Tính ra thì bây giờ chẳng phải cô đang được lòng ác ma của thành phố sao? Nếu một lần nữa cô bỏ trốn, may thì có thể thoát được nhưng nhỡ có bị tìm thấy thì cũng không có bị gì đâu nhỉ? Nhưng mà giờ có bỏ trốn thì cô cũng biết đi đâu được? Tiền thì không có, người thân cũng không... À khoan đã, hình như cô vẫn còn ba người chú nữa đang ở trong thành phố này. Nhưng làm sao để gọi cho họ cũng như đến nhà họ ở được đây? Hay cứ liều đi bộ đến hoặc đi nhờ xe ai được không nhỉ? Cơ mà cô còn ít đồ quan trọng ở trong căn biệt thự đó chưa lấy được... Nghĩ chán rồi Dương Họa Y mới quay trở lại giường đi ngủ. Nhưng cô ngủ cũng đâu có được yên? Mới được lúc, những cơn ác mộng lại ùa về khiến cô sợ hãi không ngủ được. Trong khi đó, đang ngủ ngon đột nhiên Nhan Từ Khuynh bị thức giấc giữa chừng. Linh tính của anh mách bảo có chuyện không hay đang xảy ra. Anh chợt nghĩ Hay cô ấy đang gặp chuyện gì rồi? Nhìn qua người con gái đang ngủ say bên cạnh, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi nhanh chóng ra xe để đến bệnh viện. Anh không biết có một ánh mắt đang theo dõi mình từ xa... Đến nơi, Nhan Từ Khuynh vội vã chạy đến phòng của Dương Họa Y. Cô không gặp chuyện gì nguy hiểm nhưng những cơn ác mộng vẫn đang giày vò cô. Anh nhanh chóng đi vào ngồi cạnh cô, một bên tay nắm chặt lấy tay cô, một bên lau đi những giọt mồ hôi đang ướt đẫm trên trán cô. Mất một lúc sau cô mới bình thường trở lại. Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn còn vương những giọt nước mắt. Nhan Từ Khuynh tự trách, trách bản thân đáng lẽ nên liều ở lại cạnh cô thì bây giờ cô không đến nỗi như vậy. Nếu ở lại anh sẽ âm thầm ở ngoài theo dõi rồi chờ cô ngủ anh sẽ đi vào ngồi cạnh trông cô. Anh lỡ quên mất cô ngủ hay bị gặp ác mộng nhiều... Sáng hôm sau tỉnh lại, Dương Họa Y đưa mắt nhìn quanh. Không có một ai. Vậy hôm qua ai đã nắm lấy tay cô chặt như vậy nhỉ? Bàn tay ấy to và ấm chứ không nhỏ và lạnh như cô. Mà thôi, không nghĩ nhiều nữa! Chuẩn bị bắt đầu kế hoạch thôi. Đũng như Dương Họa Y dự đoán, trợ lí của anh sẽ đến thăm và đem cháo cho cô. Chưa đợi anh ta nói gì, cô đã lên tiếng trước - Tôi nhờ anh một việc... được không? Anh chàng trợ lí hơi ngạc nhiên vì lần đầu anh thấy cô chủ động nói chuyện với anh như thế. Ngay sau đó anh liền vui vẻ hỏi lại cô - Tiểu thư muốn nhờ tôi việc gì ạ? - Phiền anh về... căn nhà đó lấy hộ tôi ít đồ... ở trong phòng của tôi được không?... - Phòng người... - Cái phòng cũ nhất ở trên gác ấy... chứ không phải... phòng của Nhan thiếu đâu... - À vâng... - Có một quyển sách ở trên bàn cạnh cửa sổ... một hộp bạc ở trong ngăn kéo cái bàn đó... và tấm ảnh tôi gác ở cạnh cuốn sách... anh đem chúng đến cho tôi nhé... - Dạ được ạ! Phiền tiểu thư chờ một lát ạ! Người cứ ăn cháo rồi uống thuốc trước đi nhé! - Tôi biết rồi... Anh chàng trợ lí tung tăng đến căn biệt thự đó. Anh cảm thấy rất vui khi lần đầu làm được việc cho thiếu phu nhân của mình. Anh nhanh chóng đi vào rồi lên phòng cô bảo. Nhưng vừa mở cửa ra anh đã giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong đó. - Thiếu... thiếu gia... - Cậu lên đây làm gì? Đây là chỗ cậu được phép đến à? Mà tôi bảo cậu đem cháo cho cô ấy mà sao lại ở đây? - Nhan Từ Khuynh có chút khó chịu khi thấy anh ta ở đây. - Là... là thiếu phu nhân bảo tôi lên đây... - Cô ấy ra viện rồi hả? - Nhan Từ Khuynh chợt hốt hoảng. - Không... Thiếu phu nhân chỉ nhờ tôi về đây lấy ít đồ đem đến cho người... - À... Vậy cô ấy lấy những gì? - Dạ, một quyển sách, một tấm ảnh, với một chiếc hộp... Thiếu gia, cho phép tôi... - Vào lấy đi! Chắc cô ấy chỉ vị trí cho cậu rồi đúng không? Sau khi lấy được đồ rồi, trợ lí của anh vội vã chào anh rồi nhanh chóng đem đồ đến cho cô. Dương Họa Y lấy được đồ, cô vội giở ra kiểm tra. Bỗng mặt cô trở nên đen lại. Anh trợ lí đứng cạnh thấy vậy không rét mà run. - Tiểu... tiểu thư... Có chuyện gì ạ? - Không có gì... Cảm ơn anh đã giúp... Giờ anh về đi... Về còn làm việc... Ở đây tôi tự lo được... - Vậy... vậy tôi xin phép ạ! Đợi anh ta đi rồi, Dương Họa Y lúc này như trở về đúng con người cô 6 năm về trước. Gương mặt lạnh lùng, đầu đầy tính toán, hành động dứt khoát, và trái tim máu lạnh... Bạn đang đọc truyện trên
[C]Là bạn hay [Em]là bè[Am7]Mình cùng nhau [F]lè nhè[C]Cho nhau câu [G]vè câu đối[C]Bạn ơi tôi đã say rồiKẻ thù ta là đờiBạn của ta là trờiĐêm nay buông trời ôm đấtVợ ơi anh vẫn chưa về...[C]Nếu anh không thật thà và [Em]lắm điêu ngoa bằng người ta[F]Em có cất [G]bước ra đi[C]Bước chân em ngày nào, [Em]nhói tim anh nhìn theo[F]Một xác lá rơi bên [G]hè... mùa đông tái [C]tê[C]Người về đây với anh[F]Về bên anh, [Em]về đây với căn nhà xưa [Am]êm đềm[F]vòng tay [C]và làn môi ấm ngày tháng [G]chờ mong[C]Người về đây với [F]anh, người yêu ơi[Em]thề xưa hãy trao lần [Am]cuối trong đời[F]Mùa đông đến bên hiên [G]rồi... về đây với [C] rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénRượu ơi ta muốn quay vềLà rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénVợ ơi! anh đã sai rồi... Danh sách hợp âm Click để tắt Chưa có bản Tab nào cho bài hát này 👋 Hợp âm này được đóng góp bởi thành viên Speed_Arts. Nếu bạn thích Hợp Âm Chuẩn và muốn đóng góp, bạn có thể đăng hợp âm mới hoặc gửi yêu cầu hợp âm. Hợp âm của bạn sẽ được hiển thị trên trang chủ cho tất cả mọi người tra cứu. Nếu bạn thấy hợp âm có sai sót, bạn có thể bình luận ở bên dưới hoặc gửi góp ý bằng nút Báo lỗi. Ngoài ra bạn cũng có thể chỉnh sửa hợp âm bài hát có sẵn và lưu thành phiên bản cá nhân bằng cách nhấn nút Chỉnh sửa hợp âm.
Chương 401 Anh ta sớm đã biết hết những chuyện này rồi!” Cô ta vỗ ngực Hạ Huy Thành và nói một cách mỉa mai “Người mà anh nhẫn nhịn giao Dương Họa Y cho không phải là bạch mã hoàng tử, mà là một con sói thành tinh! Từ rất lâu anh ta đã ẩn nấp trong góc tối, theo dõi mọi bí mật mà em tự cho rằng đã ẩn giấu rất tốt. Anh ta nắm trong tay mọi thứ và thậm chí còn tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo!” Về vấn đề hợp tác đã bị Hạ Lan Châu nói ra không sót một chữ. “Nhan Từ Khuynh không tin tưởng Dương Họa Y, cũng như không hề tin anh. Anh ta biết em đang âm thầm điều khiển mọi chuyện nhưng anh ta không hề vạch trần. Anh ta muốn lợi dụng em để kiềm chế hai người, không muốn giữa hai người phát sinh ra bất kì quan hệ nào nữa. Anh hiểu không?” Hạ Huy Thành giật mình “Thật sao?” Ban đầu anh ấy nghĩ Nhan Từ Khuynh sẽ khiến cho Dương Họa Y cảm thấy hạnh phúc khi cô trở về. Nhưng thực tế, Nhan Từ Khuynh lại mang đến cho cô sự che giấu và lừa dối vô tận… “Đúng vậy. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không thể quay đầu lại nữa rồi” Hạ Lan Châu lau nước mắt, lớp trang điểm trên mắt lem luốc “Là anh nhắc nhở Nhan Từ Khuynh phải điều tra kỹ lưỡng sự việc ba năm trước, là anh đích thân đưa cô ấy đến bên cạnh Nhan Từ Khuynh. Rốt cuộc, anh không thể hối hận nữa rồi.” Hạ Huy Thành siết chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh. “Anh, anh không có lựa chọn nào khác cả. Mặc kệ anh có đồng ý hay không thì anh chỉ có thể ở bên em mà thôi. Hạ Lan Châu bình tĩnh mà kiên định, từng chữ từng câu của cô ta chọc vào vết sẹo của Hạ Huy Thành “Bởi vì anh là người đầu tiên buông tay..Nếu như trước đây anh không nhắc nhở Nhan Từ Khuynh điều tra lại chuyện cũ, có lẽ Dương Họa Y đã không ở bên cạnh anh ta.” “Là anh đẩy cậu ấy xuống vực sâu vô tận! “Bây giờ Nhan Từ Khuynh có thể cung cấp nhiều dự án kinh doanh cho nhà họ Hạ như vậy là vì Dương Họa Y. Anh ta có thể tạo dựng cho cậu ấy một thế giới mới, anh nghĩ anh ta sẽ buông tay sao? Anh à, anh không còn cơ hội ở bên cạnh Họa Y, anh chỉ có mình em’thôi!” Dương Họa Y đang đứng ở cửa, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Chẳng trách đột nhiên Nhan Từ Khuynh thay đổi thái độ đối với cô, hóa ra là vì Hạ Huy Thành dẫn dắt. Nếu không nhờ lời ám chỉ của Hạ Huy Thành về chuyện xảy ra ba năm trước khiến anh cảm thấy có lỗi, có lẽ anh đã coi cô như một món đồ chơi từ lâu và đến khi chơi đùa chán thì sẽ vứt bỏ. Trách không được đã lâu như vậy, với thực lực của Nhan Từ Khuynh nhưng anh vẫn không thể tra ra kẻ ác đứng sau hậu trường. Hóa ra anh đã biết từ lâu, chẳng qua anh có mục đích khác nên không hề nói lấy một lời. Dương Họa Y suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, nếu không phải hôm nay cô nghe Hạ Lan Châu nhắc tới… có lẽ cả đời này cô sẽ sống dưới vây cánh của Nhan Từ Khuynh, cũng không thể biết thế giới thực là như thế nào. Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa. Nhưng vừa mới bước ra ngoài, bỗng nhiên phía sau có đôi bàn tay thô ráp vươn ra, bịt kín miệng cô một cách thô bạo. Dương Họa Y đột nhiên nhận thấy có gì đó sai sai, cô bắt đầu trở nên bấn loạn và định chạy trốn. Người đó không chỉ có một người đi cùng. Ngoài ra còn có thêm hai người khác bắt chéo hai tay cô ra đăng sau,rồi sau khi họ dùng dây thừng để trói hai tay của cô lại thì vội vàng kéo cô đi ra ngoài. “Che mắt của cô ta lại luôn đi”
vợ ơi anh sai rồi về bên cạnh anh đi