Cô ta nghe chồng tôi nói thì nổi điên lên, điên cuồng chạy quanh nhà vớ lấy cái gì cũng đập phá, chồng cũ tôi vội giằng cô ấy lại. Ngay lúc đó thì con trai tôi trong phòng ngủ nghe tiếng chửi bới nên hoảng hồn chạy ra tìm mẹ. Cô theo Tống Nghiên nói ra suy nghĩ: "Anh, em không muốn ở lại chỗ này, em muốn về tìm ba mẹ." Tống Nghiên đến gần hai bước, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình. Dưới đài xuất hiện tiếng kêu với mức độ rất nhỏ. Khá tiêu cực, nhưng tính cách của Lôi Dận là thế. Muốn bao bọc, chở che, chiều chuộng hết thảy, không để cô ấy cực khổ, mệt mỏi hay đau đớn gì. Hắn, Lôi Dận, chỉ mong thấy cô ấy bình an. Hắn, Lôi Dận, đến HongKong chỉ mong nhìn thấy cô ấy một chút. Khác với Lôi [EDIT] Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ [CaoH-Sủng] Chương 140 bà ta liền nổi điên, hất tay cô cháu gái ra rồi bấu lấy cổ áo Tằng Trạm, hung hăng giáng xuống một bạt tay không chút nể nang. Tần Cẩn thấy anh sắp nổi trận lôi đình liền bước lên dắt tay anh: "Chúng ta PornHammer địt Cái Lồn Cô Bím Nhỏ Saya Niiyama Thỏa Con Dm Dục Tại Phòng Học. bằng tay phải tôi đưa tay xuống và cởi cúc quần jean xanh của anh ấy và kéo khóa xuống, sau đó tôi mút tay vào khe hở quần đùi của anh ấy và bắt đầu xoa nắn dương vật cương cứng của anh trai Cô Vợ Nhỏ Điên Cuồng Lôi Kéo | Chapter 11丨đọc miễn phí, rất nhiều truyện tranh đọc online, ngôn tình hấp dẫn thú vị đều có trên Mê đọc truyện Cô Vợ Nhỏ Điên Cuồng Lôi Kéo - Chapter 1 - truyện tranh mới nhất.medoctruyen - Ngôn Tình lnBocOd. “Không thích à?” Đột nhiên anh lên tiếng hỏi.“Hả, không phải không phải.” Tô Phương Dung nhanh chóng phủ nhận, làm sao cô lại không thích một viên kim cương lớn như vậy đây chỉ là dụng cụ chỉ để diễn kịch thì thật sự quá lãng phí rồi.“Vậy mau đeo vào đi” Bị con ngươi đen nhánh mang theo vẻ trâm tĩnh không chút gợn sóng của Tân Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt, tạo thành một loại áp lực vô hình đối với một số người, cho dù người ta có tức giận hay không thì phong thái uy nghiêm cũng không hề suy Phương Dung cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng vẫn lấy nhẫn cẩn thận đeo vào ngón áp út của tay trái. Có hơi bất ngờ vì chiếc nhẫn này có vừa khít tay cô một cách hoàn hảo, cô nhìn anh đầy nghi sao anh có thể biết chính xác kích thước ngón tay của cô chứ?Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô một cái, chiếc nhẫn đó không quá câu kỳ nhưng khi được đính thêm viên kim cương thì thật sự đẹp đến loá mắt. Anh đã đúng, kiểu dáng này rất hợp với cô.“Không còn gì nữa thì ra ngoài đi” Tần Lệ Phong lại tiếp tục làm việc, giống như không muốn phải lãng phí bất kỳ giây phút nào lên người của cô Phương Dung đáp lại một tiếng vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu do dự hỏi “Cái này… thật sự sẽ cho tôi sao?”“Ừm” Anh thản nhiên lên tiếng.“Nếu… tôi chỉ nói nếu như thôi… nếu tôi làm mất thì có phải bồi thường không?”Nghe cô nói vậy, Tần Lệ Phong lại ngước mắt lên nhưng không hề có ý định trả lời mà thay vào đó là hỏi ngược lại “Cô sẽ làm mất nhẫn kết hôn của mình sao?”Tô Phương Dung ngẩn người theo bản năng lắc nhướng mày nói “Vậy còn vấn đề gì không?”“… Không còn nữa” Tô Phương Dung ra khỏi phòng với vẻ mặt bồn chồn lo sợ, đưa tay phải che chở cho tay trái cứ như đang đeo một quả bom hẹn giờ, rất sợ sẽ làm mất thứ ở trên lại văn phòng từ tầng hai mươi chín, mới vừa vào cửa đã bị một bó hoa hồng làm cho giật mình.“Tô Phương Dung, gả cho tôi nhé?” Triệu Gia Khiêm nhìn cô với ánh mắt đầy chân thành “Tôi biết tôi làm thế này có hơi đường đột, nhưng một khi đã nhận định rằng mình thích em thì cả đời này tôi sẽ không thích bất kỳ người nào khác yêu là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, tôi muốn gắn bó trọn đời với người mình thích nên ngoài việc kết hôn thì tôi không còn nghĩ ra cách làm nào tốt hơn nữa… Vậy nên… đồng ý gả cho tôi được không?”Trong văn phòng vang lên âm thanh cảm động của một vài đồng nghiệp Phú Quý thì làm ra vẻ mình sắp ói tới nơi, giọng điệu không lớn không nhỏ nói Anh vẫn cho rằng chỉ dùng vài lời ngon tiếng ngọt là có thể rước phụ nữ thời nay về nhà sao?”Triệu Gia Khiêm nghe vậy thì lập tức đáp trả “Tuy hiện tại tôi không thể dành cho em mọi thứ mà em muốn, nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng cùng nhau tạo ra một tương lai đầy hạnh phúc thì sẽ càng ý nghĩa hơn rất nhiều.”Phú Quý trợn mắt không muốn nhiều lời, đối với loại đàn ông chỉ biết nói đến tình yêu để che đi sự yếu kém của mình thì anh ta vô cùng xem Phương Dung nhìn bó hoa đỏ rực trước mặt lại nhìn người đang cầm hoa, cô khẽ nhíu mày kéo anh ta ra khỏi văn mắt Triệu Gia Khiêm sáng ngời, anh ta không ngờ cô sẽ kích động đến mức không màng đến hình tượng mà lôi kéo mình ra khỏi ra màn cầu hôn mà anh ta dày công chuẩn bị quả nhiên không uổng phí mà, cuối cùng anh ta cũng khiến cô rung động khỏi văn phòng, sau khi tìm một chỗ yên tĩnh trên hành lang thì Tô Phương Dung mới buông tay Triệu Gia Khiêm ra, quay đầu lại nhìn anh ta nghiêm túc nói “Triệu Gia Khiêm, tôi rất cảm kích tình cảm mà anh dành cho tôi, nhưng tôi thật sự không thể đồng ý gảcho anh được”Lời khẳng định của cô khiến cho Triệu Gia Khiêm đang lâng lâng trên thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục, lộ ra biểu cảm không thể chấp nhận được mà chất vấn cô với giọng điệu đầy đau khổ “Vì sao chứ? Nếu em có lo lắng gì thì cứ việc nói cho tôi biết.”Không đợi Tô Phương Dung lên tiếng anh ta đã nắm chặt hai tay cô, còn nói như thật “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tôi thật sự rất thích em, cho dù… em đã từng kết hôn thì tôi vẫn sẽ chấp nhận”“ Đối với tình yêu cao thượng mà anh ta nói, có thể lùi đến bước này thì trừ tình yêu chân thành ra thì anh ta không còn cách giải thích nào khác.“Triệu Gia Khiêm” Tô Phương Dung gạt tay anh ta ra muốn nói rõ hết một lần để anh ta không tiếp tục hiểu lầm nữa “Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, đây là sự thật, hơn nữa trước mắt cũng không có ý định ly hôn, vì vậy làm ơn đừng đặt tình cảm của mình lên người tôi nữa. Huống chỉ chúng ta còn ở cùng một bộ phận, vẫn nên giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường thì hơn.”Triệu Gia Khiêm sững sờ lùi lại rồi lắc đầu, xem ra đã bị kích động không hề nhẹ “Tôi đã thổ lộ đến mức này rồi mà em vẫn có thể đối xử tàn nhẫn với tôi đến thế sao? Tôi thích em như vậy, em là mối tình đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi, tôi muốn cưới em về làm vợ…”Tô Phương Dung đau đầu xoa xoa thái dương nói “Tình yêu phải xuất phát từ hai phía thì mới hạnh phúc được.”Triệu Gia Khiêm lại không hiểu “Vì sao em lại không thích tôi?”Nhìn vẻ mặt anh ta giống như mình không thích anh ta là chuyện khó hiểu lắm vậy, Tô Phương Dung bật cười thành tiếng “Anh rất tốt, nhưng rất tiếc lại không phải là mẫu người tôi thích. Đó không phải lỗi của anh, mà là do tôi không biết trân trọng mà thôi”Cô không muốn nói thêm nên mỉm cười lịch sự với anh ta rồi trở về văn phòng, nhưng Triệu Gia Khiêm lại giữ chặt tay cô chua xót cầu xin “Tô Phương Dung, em có thể suy nghĩ lại được không? Em có yêu cầu gì đối với tôi thì cứ việc nói rai Tô Phương Dung nhíu mày dùng sức hất tay anh ta ra “Xin lỗi… chúng ta không thể nào đâu…”“Em đừng độc đoán như vậy mà, ngay cả một cơ hội em cũng không muốn thử sao? Em làm vậy không những là không công bằng với tôi mà với cả bản thân em nữa đấy, em làm sao dám chắc mình sẽ không thích tôi chứ?”Triệu Gia Khiêm giống như đã bước vào vòng luẩn quẩn, anh ta cho rằng đây chính là định mệnh, cô từ chối anh ta là vì không chø mình một cơ hội mà Phương Dung bị anh ta bám riết cũng có chút nóng nảy, cố hết sức hất tay anh ta ra “Triệu Gia Khiêm, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tôi đã kết hôn cũng đã có chồng rồi cho nên không thể nào đáp lại tình cảm của anh được.”Triệu Gia Khiêm đứng ở tại chỗ ngơ ngác nhìn cô chạy đi, bởi vì câu trả lời lạnh lùng vô cảm của cô đã khiến trái tim anh ta tổn thương Phương Dung chạy về văn phòng bỏ qua ánh mắt săm soi của người khác mà trực tiếp trở lại chỗ Quý đi tới “Giải quyết xong rồi?”Cô gật đầu, mặc dù quá trình cũng khá vất mở điện thoại lấy ra một ít đồ dùng văn phòng, đột nhiên Phú Quý hét một tiếng chói tay năm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô kích động nói “Harry Winson!”Ngay lập tức, gần như tất cả những đồng nghiệp nữ có mặt ở đây đều dán mắt vào chiếc nhẫn trên tay Tô Phương Dung “Anh có chắc không đấy?”“Thật sự là Harry Winson sao?”Phú Quý trợn mắt xem thường người vừa hỏi “Đây là nhấn hiệu tôi thích nhất thì làm sao có thể nhận nhầm chứ?”€ó một người hỏi “Tô Phương Dung, chiếc nhãn này là của chồng cô tặng cho cô sao?”Tô Phương Dung cắn răng gật Tần Lệ Phong đã nói muốn bù đắp cho cô thì cứ tạm thời dùng nó để qua chuyện đi, chắc cũng không quá đáng đâu.“Oat Chiếc này có giá bao nhiêu thế?”Mặc dù nhà họ Quý cũng là một gia đình giàu có, nhưng suốt một năm Tô Phương Dung ở đó đều dồn toàn bộ tinh thần và sức lực để săn sóc cho Quý Bình Long nên cơ bản cũng không chú ý tới hàng hiệu gì, cả Harry Winson là gì cũng không biết chứ đừng nói là giá cả. Nhưng từ phản ứng của bọn họ chắc giá của nó cũng không hề rẻ Quý cười đắc ý nói “Một viên kim cương lớn như vậy ít nhất cũng phải ba tỷ trở lên mới mong sờ tới được.”“Ba… ba tỷ?”Nghe mọi người ồ lên thì Tô Phương Dung cũng hết sức sửng một chiếc nhẫn mà đắc vậy sao?Lập tức xung quanh đều vang âm thanh đầy hâm mộ “Tô Phương Dung, chồng cô làm nghề gì vậy? Giàu thật đó” “Đúng vậy, bình thường thấy cô rất… tiết kiệm, không ngờ lại lấy được một ông chồng giàu có như vậy, đúng là nhìn không ra mà.”Tô Phương Dung không biết trả lời như thế nào chỉ đành ngượng ngùng mỉm cười. Ngay cả những đồng nghiệp ngày thường không hay nói chuyện cũng trở nên vô cùng nhiệt này Triệu Gia Khiêm đang ủ rũ bước vào, vừa nhìn qua đây đã nghe bọn họ nói Tô Phương Dung lấy được một người đàn ông giàu có thì ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm. Anh ta lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, trầm mặc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì đốc Ngôn bước vào thấy mọi người đang ồn ào thì lập tức nói “Không cần làm việc nữa sao?”Mọi người nghe vậy thì nhanh chóng tản ra nên Tô Phương Dung mới có thể hô hấp trở lại, phản ứng đầu tiên của cô là tháo quả bom hẹn giờ trên tay tỷ lận đó, ngộ nhỡ có xảy ra sơ xuất gì thì cô không thể bồi thường nổi kỳ lạ là chiếc nhẫn này giống như dính chặt vào ngón tay, cho dù có dùng sức thế không tháo ra Quý nhìn cô “Cô đừng tốn công vô ích nữa, đồ của Harry Winson thì không thể tháo nó ra được đâu.”Ngón tay Tô Phương Dung đã đỏ lên nhưng vẫn không thể tháo chiếc nhẫn xuống được, cuối cùng chỉ đành từ khi giao việc cho các đồng nghiệp khác thì giám đốc Ngôn đi đến trước mặt Tô Phương Dung nói; “Tô Phương Dung, cô phải đi một chuyến đến Duyệt Lai để gửi bảng báo giá mà chúng ta làm dựa theo điều kiện bên kia cung cấp, lắng nghe ý kiến của bọn họ rồi trở về báo lại cho tôi.”“Vâng” Không thể lãng phí thời gian vì chiếc nhẫn này được, Tô Phương Dung nhanh chóng đi theo giám đốc Ngôn lấy bảng báo giá sau đó đi đến Duyệt tìm chủ quản của bộ phận có liên quan để giao bảng báo giá cho đối phương thì lại bị từ chối, họ nói toàn bộ hạng mục hợp tác lần này đều do tổng giám đốc trực tiếp quyết định. Hay nói cách khác, bảng báo giá này phải cho anh ta xem qua mới Phương Dung bất đắc dĩ đành đi tìm Quý Bình Long, đã đứng trước cửa phòng nhưng cứ chần chờ mãi mới gõ khi nghe bên trong đáp lại cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.“Tổng giám đốc Quý.’ Cô đứng ở phía đối diện mà nhìn anh ta, vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa hai Bình Long không ngẩng đầu chỉ thản nhiên nói “Có việc gì?”Tô Phương Dung đặt bảng báo giá lên bàn “Đây là bảng báo giá mà chúng tôi căn cứ vào điều kiện mà các anh cung cấp.”Quý Bình Long nghe vậy thì cầm lên xem “Có thể giảm thêm một chút nữa không?”“Đây đã là mức giá thấp nhất mà chúng tôi có thể làm được rồi”Sau khi Quý Bình Long lướt qua một lượt thì khẽ đặt lại trên bàn “Giá thành quá cao sẽ tạo áp lực cho cả hai bên, có thể cắt giảm thì hãy cố gắng giảm xuống đi”“Được, tôi hiểu rồi.”Lúc Tô Phương Dung lấy lại bảng báo giá trên bàn thì đôi mắt khép hờ của Quý Bình Long nhìn thoáng qua chiếc nhãn kim cương trên tay nhìn gắt gao này có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở nặng ta ngước mắt lên nhìn Tô Phương Dung “Cô kết hôn rồi?”Tô Phương Dung theo bản năng ngẩn người một lúc mới phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhãn trên tay mình mới phản ứng lại “Tôi…”“Được rồi.” Đột nhiên Quý Bình Long lên tiếng đánh gấy lời cô định nói, không định nghe câu trả lời của cô mà đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, không cảm xúc nói “Cô có thể trở về rồi, tôi hy vọng lần tới sẽ thấy được một bảng báo giá khiến tôi vừa lòng.”Tô Phương Dung nhìn anh một cái thật sâu rồi mới xoay người rời khỏi mặt đẹp trai của Quý Bình Long dần dần tràn ngập sự thù địch, xiết chặt nắm tay đấm mạnh vào cửa kính ở đối diện tạo ra một âm thanh chói tai. Tô Phương Dung muốn thoát khỏi tay anh ta, ngoại trừ sự đụng phải của Tần Lệ Phong thì mấy người đàn ông ở bên ngoài đối với cô mà nói thì vô cùng phiền chán. “Anh Cư, xin anh buông tay ra.” Cư Hàn Quân ghé sát vào “Tô Phương Dung, giữa chúng ta không nên xa lạ như vậy!” Tô Phương Dung vô cùng tức giận, vừa định đẩy anh ta ra thì đã có người xông tới, trực tiếp kéo tay cô ra. “Em lên xe trước đi.” Tần Lệ Phong đứng trước mặt Tô Phương Dung, giọng nói anh không lớn nhưng mà vô cùng có khí thế. Nhìn thấy anh đi tới thì Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm nói “Được.” Sau đó thì anh không thèm nhìn Cư Hàn Quân mà vội vàng quay trở lại xe. “Mẹ!” Gia Bảo lo lắng hỏi “Mẹ, mẹ có sao không?” Tô Phương Dung cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai “Mẹ không sao.” Bên cạnh, Cư Hàn Lâm cúi đầu “Dì Phương Dung, cháu xin lỗi.” Tô Phương Dung vội vàng lắc đầu “Hàn Lâm, chuyện này không liên quan đến cháu nên cũng không cần con phải nói xin lỗi.” Trần Chính Cường cầm vô lăng hơi bực bội nói “Thằng cha này thật không đáng là đàn ông!” Ở phía đối diện của chiếc xe thì Tần Lệ Phong và Cư Hàn Quân đang đối mặt với nhau, Cư Hàn Quân chế nhạo “Tần Lệ Phong, anh thực sự cho rằng mình toàn năng, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh sao?” “Anh không tin sao? Vậy thì anh có thể tới thử xem rốt cuộc làm cho tôi tức giận thì có kết cục gì?” Tần Lệ Phong không nhanh không chậm nói, nhưng mà lại tràn đầy khí thế sự im lặng trước cơn bão. “Ha ha… nếu anh đã nói như vậy thì sau này chúng ta còn gặp lại.” Vừa định quay người đi thì Cư Hàn Quân như nhớ ra điều gì đó và quay đầu lại “Hiếm khi anh thích con trai của tôi như vậy, cho nên tôi sẽ để thằng bé ở cùng với anh.” Quay đầu lại, anh ta lạnh lùng nói “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy khó chịu khi tôi nhìn thấy thằng bé.” Tần Lệ Phong siết chặt nắm đấm, nhưng mà vẫn khống chế được không giơ lên. Làm bố mẹ mà có thể nói những điều như vậy thì theo quan điểm của Tần Lệ Phong, chuyện này đơn giản là không thể tha thứ! Tuy nhiên anh sẽ không lại đối đầu trực diện với anh ta nữa, nếu cứ dây dưa với người như vậy thì sẽ hạ thấp thân phận của anh! Lúc này thì Tần Lệ Phong sẽ không nóng nảy nhất thời, anh có thủ đoạn khác để đối phó anh ta. Trở lại xe thương vụ thì Tần Lệ Phong nói “Hai đứa nhỏ có thể ở nhà chúng ta ở lâu hơn một chút.” Hai mắt Cư Hàn Lâm sáng lên, cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Ninh, nói “Nhan Ninh, em có thích ở cùng với dì Phương Dung không?” Nhan Ninh cất giọng lanh lảnh “em rất thích.” Tô Phương Dung cười “Cuối cùng cũng không có uổng công vô ích.” “Wow! Tuyệt vời!” Người hạnh phúc nhất là Gia Bảo, cậu bé liên tục nói với Cư Hàn Lâm “Chúng ta ngủ chung một giường có được không? Tôi rất muốn ngủ với cậu đó!” Cư Hàn Lâm có chút ghét bỏ “Tôi không muốn ngủ cùng con trai!” Gia Bảo vô cùng khát khao kiến thức, chớp chớp mắt tò mò hỏi “Vậy thì cậu muốn ngủ với con gái à?” Cư Hàn Lâm “…” Tô Phương Dung buồn cười quay đầu nhìn Tần Lệ Phong “Có cách nào để những đứa trẻ này sống chung với nhau không?” Anh hiểu ý của cô, Tần Lệ Phong chậm rãi nói “Trước anh có chút bận tâm, mặc kệ làm thế nào thì vẫn còn nể mặt ông Cư. Bây giờ thì đã đến lúc đánh anh ta trở lại nguyên hình.” Tô Phương Dung nhìn chằm chằm anh, mơ hồ cảm giác được một luồng sát ý. Sau khi Trần Chính Cường đưa gia đình trở về căn hộ cũ thì Tần Lệ Phong ra khỏi xe sau đó phân phó anh ta làm cái gì đó. Tô Phương Dung nắm lấy tay nhỏ của Nhan Ninh đưa ba đứa nhỏ lên lầu trước. Khi được quay lại đây lần nữa thì Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh trông rất hạnh phúc, ở đây còn có bộ đồ ngủ của họ, là đồ do Tô Phương Dung chuẩn bị khi họ còn sống ở đây. Sau khi giúp Nhan Ninh thay quần áo thì cô hỏi Cư Hàn Lâm, cậu bé có chút ngượng ngùng “Cháu có thể tự thay… dì Phương Dung, dì có thể ra ngoài một lát được không?” Tô Phương Dung lập tức phản ứng lại “Ồ! Được chứ! Dì đi ra ngoài chờ.” Ra đến cửa thì cô chợt cười, như thể bọn trẻ đã lớn qua một đêm. Lại là một đêm náo nhiệt, hai người lớn và ba đứa trẻ cùng nhau ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình với Nhan Ninh. Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung nói “Ngày mai em hãy đến biệt thự của ông Cư đi, anh đã sắp xếp người ở đó đợi em.” “Hả?” Tô Phương Dung tò mò hỏi “Đến đó làm gì?” Hiện tại thì hầu hết công việc của cô đều được thực hiện ở nhà, sau đó sẽ giao cho Molly, những việc còn lại cũng là do cô ấy thu xếp. Tần Lệ Phong nhắm lại đôi mắt đen láy “Cũng đã đến lúc hay ông Cư thanh lý môn hộ rồi!” Tô Phương Dung lại đánh hơi được một luồng sát khí khác. Cô biết rằng lần này Cư Hàn Quân đã hoàn toàn chọc đến anh. Vì Gia Bảo tạm thời không thể đi học mẫu giáo nên Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh cũng ở nhà để chơi cùng cậu bé. Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến đã đến đây từ sáng sớm và nhân tiện mang theo bữa sáng. Nhìn thấy đứa trẻ ăn uống ngon lành như vậy, Phó Ngữ Anh nói “Nếu chúng có thể sống cùng nhau thì thật tuyệt.” Tô Bác Kiến ôm lấy Hân Nghiên cười nói “Chuyện tốt đều thuộc về gia đình của chúng ta sao? Để người ta bỏ con của mình lại như vậy thì hẳn là bố mẹ bọn họ cũng đã vô cùng sốt ruột rồi!” Ai ngờ Cư Hàn Lâm đang ăn lại ngẩng đầu lên nói với giọng cực kỳ bình tĩnh và trầm ổn “Bố cháu sẽ không quan tâm.” Hai người lớn sửng sốt, nhìn như vậy thì họ lại có chút không nỡ. Phó Ngữ Anh đi tới, ôm nhẹ bờ vai nhỏ của cậu bé “Bé con, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tô Bác Kiến cũng nhíu mày, lẩm bẩm “Không biết người lớn nhà thằng bé nghĩ gì, có một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, tại sao anh ta lại không biết chăm sóc nó chứ.” Phó Ngữ Anh ngay lập tức lắc đầu với ông ấy, ra hiệu cho ông ấy đừng nói điều này trước mặt đứa trẻ. . truyện đam mỹTô Bác Kiến im lặng. Buổi sáng, Tần Lệ Phong đưa Tô Phương Dung đến biệt thự của ông Cư, nơi đây hoàn toàn được dùng làm đại bản doanh, môi trường làm việc rất thoải mái, mọi người đều rất thích. Molly rất vui khi nhìn thấy Tô Phương Dung “Chị Phương Dung, em nhớ chị muốn chết.” Tô Phương Dung cười “Nghe nói gần đây em bận gặp người công chức đó. Mà này, anh ta tên gì? Hình như tên là… Trương Hoàng Nhiên?” Molly liền trợn tròn mắt “Đừng nhắc tới anh ta, phiền chết em rồi!” Tô Phương Dung để túi xách xuống “Làm sao vậy?” Lúc này, một cô gái có khuôn mặt tròn trịa đi tới, cười nói “Người đó dính chị Molly vô cùng, tối nào cũng đợi sẵn ở bên ngoài để đưa chị ấy về nhà, mỗi ngày lại đổi những bông hoa khác nhau. Bọn em thật sự đã ghen tỵ muốn chết!” “Mộc Miên, nếu em thích thì chị sẽ đưa cho em.” Mộc Miên xua tay nói thẳng “Quên đi, em vẫn muốn làm một cẩu độc thân của em thôi.” Tô Phương Dung nhìn Molly cười cười, thốt lên tiếng “a” đầy ẩn ý. Molly bất lực nói “Em đã bảo anh ta đừng tới, nhưng mà anh ta cứ muốn tới! Dù sao em cùng người đó cũng không có cơ hội.” Tô Phương Dung “Tại sao? Chị thấy anh ta cũng khá tốt.” “Không có tiếng nói chung, anh ta luôn nói về những chuyện trong công việc của mình, mà em thì lại không hiểu lĩnh vực anh ta đang làm.” “Vậy thì em có tiếng nói chung với ai? Để chị đoán xem… Phú Quý?” Khuôn mặt Molly nhất thời đỏ lên “Chị Phương Dung, chị đang nói lung tung cái gì vậy!” “Ha ha, chị nói gì chứ? Chị nói rằng hai người có tiếng nói chung thôi mà, em căng thẳng làm gì?” “Em… em làm gì có căng thẳng chứ?” Tô Phương Dung nhướng mày cúi người lại gần cô ấy “Thật ra thì chị nghĩ chị Quý của chúng ta rất tốt, cũng có thể cân nhắc đó.” Molly lập tức quay người lại “Em không hiểu chị đang nói cái gì… tổng giám đốc Tô, hiện tại có thể mở cuộc họp không?” Tô Phương Dung cười ở phía sau cô ấy, Mộc Miên đi tới, nói nhỏ “Chị Molly luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình nhếch mép cười. Em nhìn thấy là biết nhất định phải có chuyện!” Tô Phương Dung khoanh tay, lời nói sâu xa “Molly cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nói chuyện kết hôn.” Trên thực tế thì trong lòng Molly vẫn luôn có người. Chỉ là không biết bây giờ cô ấy đã buông tay chưa… Phòng khách được trưng dụng làm phòng họp, Tô Phương Dung gọi mười mấy người đến tổ chức một cuộc họp nhỏ. Mộc Miên bước vào “Chị Phương Dung, có người muốn gặp chị.” Tô Phương Dung cũng không ngẩng đầu lên “Ai vậy?” “Người đó nói là do tổng giám đốc Tần giới thiệu.” Tô Phương Dung nhớ tới những gì Tần Lệ Phong đã đề cập tối hôm qua, cô nói “Cho người đó vào trước đi” Sau đó cô lại dặn dò “Cuộc họp hoãn lại 10 phút.” “Dạ!” Tô Phương Dung trở lại văn phòng, ngay sau đó đã có người gõ cửa. “Vào đi.” Cửa vừa bị đẩy ra thì Tô Phương Dung sững sờ khi thấy người bước vào “Cậu là… em trai của Vân Mộc Đóa? Vân Phi Phàm?” Người con trai to lớn bước vào có chút ngại ngùng “Chị Phương Dung, không ngờ chị còn nhớ đến em.” “Sao chị lại không nhớ được! Cậu đã lớn như vậy rồi sao? Trước đây cậu mới lớn chừng này, ngày nào cũng theo mông chị gái.” Tô Phương Dung kinh ngạc đưa tay lên diễn tả. Cô thật sự không ngờ người đến tìm mình hóa ra là em trai của bạn học cũ! Vân Phi Phàm thì thào “Em đã lớn rồi.” “Đúng, đúng vậy, cậu đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn trở nên đẹp trai.” Tô Phương Dung lập tức tươi cười mời anh ta vào “Vậy tổng giám đốc Tần sắp xếp cho cậu đến gặp chị sao?” Vân Phi Phàm gật đầu ngay lập tức, vẻ mặt sùng bái nói “Em rất cảm ơn tổng giám đốc Tần đã cho em cơ hội làm việc này.” Tô Phương Dung rót một ly nước, đặt ở trước mặt anh ta “Nhưng mà, làm sao cậu lại biết anh ấy?” Cô chỉ nhớ rằng cô đã từng đề cập đến việc trước đây thì Vân Mộc Đóa đã giúp mình như thế nào mà thôi… Nói đến đây thì Vân Phi Phàm đặc biệt cao hứng “Chị Phương Dung, chị có biết không? Chị của em cuối cùng cũng ly hôn với tên khốn đó rồi!” “Ly hôn?” Tô Phương Dung rất kinh ngạc “Không phải trước đây Mộc Đóa rất cố chấp sao, cho dù chị có thuyết phục cậu ấy như thế nào thì cũng vô dụng.” “Tên khốn đó bí mật chuyển tài sản đi và bị chị em phát hiện, chị em tức quá nên đã đi tố cáo anh ta! Dù bọn em có thuyết phục thế nào thì có chết chị ấy cũng không chịu quay đầu lại, chị ấy nói rằng ghê gớm quá thì ôm đứa bé nhảy lầu. Lúc đó bọn em rất sợ hãi cũng không dám nói nhiều. Đúng lúc này thì người của tổng giám đốc Tần đã liên lạc với chị ấy, kết quả là ngày hôm sau chị ấy đã ra đi tay trắng. Tên khốn đó vui mừng không thôi, sau khi làm xong thủ tục ly hôn với chị em thì lập tức kết hôn với hồ ly tinh kia! Nhưng mà trước khi đi tuần trăng mật thì việc anh ta tham ô công quỹ trong công ty đã bị phát hiện!” Hai mắt của Vân Phi Phàm phát sáng, hai má ửng hồng vì hưng phấn “Chị không biết hiện tại thì tên khốn kiếp kia thảm như thế nào đâu! Tất cả tài sản trong nhà đều đóng băng, hồ ly tinh kia cũng đã rời khỏi anh ta, nếu không trả nổi tiền thì anh ta có thể sẽ đi tù! Ha ha… Bây giờ ngày nào anh ta cũng gọi điện năn nỉ chị em về, chị em cũng phiền muốn chết!” Tô Phương Dung nghe vậy cũng đủ giải hận” “Đây là phong thủy luân chuyển! Đến lúc bị ăn quả báo rồi!” “Đúng là như vậy!” Vân Phi Phàm nhìn Tô Phương Dung, chân thành nói “Thật ra thì trong lòng em hiểu, chị em có thể thoát khỏi biển khổ đều là do phía sau có tổng giám đốc Tần ra tay giúp đỡ. Mà tổng giám đốc Tần giúp đỡ chị ấy là vì chị Phương Dung.” Tô Phương Dung có chút xấu hổ, cô lắc đầu “Cậu đừng nói như vậy, chị thật sự không làm gì cả.” “Không, không, không! Nếu không phải có chị thì tổng giám đốc Tần sẽ không xen vào chuyện này!” Tô Phương Dung ngây ngốc một hồi, nghĩ đến Tần Lệ Phong thì trong lòng đột nhiên ấm áp. Trên đời luôn có một người như vậy, có thể ghi nhớ từng lời từng lời cô nói trong lòng.

cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo